Người dịch: Whistle

“Chẳng lẽ không phải là do tiền bối sao?” Tần Vô Ảnh sững sờ, sau đó phất tay:

“Không sao, đến nước này, ai giết cũng không quan trọng.”

“Đúng vậy.”

Tiền lão thái gia cúi đầu, giọng nói trầm thấp, gần như không thể nghe thấy:

“Ai giết có gì khác biệt chứ?”

Nhìn Tiền lão thái gia biến mất trong màn đêm, nụ cười trên mặt Tần Vô Ảnh lặng lẽ biến mất, ông ta hừ lạnh:

“Một lão già sắp chết, “ra vẻ” trước mặt ta thì thôi đi, vậy mà còn nghi ngờ ta là người đã giết Miêu Khôn.”

“Nhưng mà…”

“Rốt cuộc là ai đã giết Miêu Khôn?”

Tần Vô Ảnh lắc đầu, không nghĩ nữa.

Giống như ông ta vừa nói, đến nước này, ai giết đã không còn quan trọng, quan trọng là Tiền gia sẽ lựa chọn như thế nào.

“Hy vọng đừng khiến ta thất vọng!”

Tần Vô Ảnh nhìn về phía Tiền gia lần nữa rồi phất tay áo rời đi.

Để tránh người ngoài trèo tường, những gia đình trong thành thường trồng đầy dây leo, hoa có gai trên tường, vừa có thể chống trộm, vừa có thể trang trí.

“Vèo!”

Dưới màn đêm, một bóng người giống như quỷ mị xuất hiện trên tường nhà ai đó.

Dây leo mỏng manh, sắc bén đỡ lấy bóng người, vậy mà không hề bị gãy, bóng người vững vàng đứng trên đó.

“Tiền lão.”

Trần Tồn chậm rãi nói:

“Đêm đã khuya, gió lạnh, ngài cũng đã lớn tuổi, ra ngoài vào lúc này, e rằng sẽ không chịu nổi.”

“Trần trưởng lão.” Tiền lão thái gia chống gậy đầu rắn, xuất hiện trong hẻm nhỏ, ngẩng đầu nhìn Trần Tồn:

“Thiên Hổ bang thực sự không định tha cho Tiền gia sao?”

“Tiền lão sao lại nói vậy.” Trần Tồn lắc đầu:

“Bây giờ vẫn chưa tra ra hung thủ, đợi đến khi tra ra, nhất định sẽ trả lại trong sạch cho Tiền gia. Đương nhiên, nếu như thực sự là người của Tiền gia ra tay thì lại là chuyện khác.”

“Haiz!”

Tiền lão thái gia thở dài:

“Ngươi cũng biết, cái chết của Miêu hộ pháp tuyệt đối không phải là do người của Tiền gia gây ra, lão phu đã già, sao có thể dễ dàng giết chết Miêu hộ pháp được?”

Còn về phần những người khác của Tiền gia, trên lý thuyết, bọn họ cũng không phải là đối thủ của Miêu Khôn.

“Ta thấy chưa chắc.” Trần Tồn lắc đầu:

“Tiền lão dẫn ta đến đây, thân pháp không hề thua kém, chắc là không kém so với trước kia.”

“Thực sự không thể nhượng bộ sao?”

“Giao ra hung thủ, chúng tôi sẽ rời đi.”

Không gian trở nên yên tĩnh.

Tiền lão thái gia mặt không cảm xúc, giơ cây gậy đầu rắn lên:

“Tuy rằng lão phu đã già yếu, nhưng vẫn muốn được “lĩnh giáo” Vô Hình Kiếm của Trần trưởng lão, hôm nay xin được chỉ giáo.”

“Ồ!”

Trần Tồn nhướng mày, ông ta không ngờ là lão già đối diện lại thực sự muốn ra tay với mình.

“Tốt!”

“Xin Tiền lão chỉ giáo!”

Trần Tồn hét khẽ, thân hình ông ta đột nhiên biến mất khỏi bức tường, tiếng kiếm khí gào thét lao đến, nhưng lại không có chút kiếm quang nào.

So với Vô Hình Kiếm của Trần Oanh, kiếm pháp của Trần trưởng lão có thể nói là xuất thần nhập hóa, vô hình, vô ảnh.

“Tới tốt lắm!”

Tiền lão thái gia hừ lạnh, cơ thể gầy gò đột nhiên thẳng tắp, lão ta giống như hung thú nổi giận, một luồng sức mạnh hung mãnh từ trên người bộc phát.

Nhưng trong mắt Trần Tồn, tuy rằng khí thế của Tiền lão thái gia rất mạnh, nhưng lại có vẻ “ngoài mạnh trong yếu”.

“Lão già này “không được” rồi!”

“Hả?”

“Rõ ràng biết mình “không được”, vậy mà còn dẫn ta đến đây, là có ý gì?”

Trong lòng nghi ngờ, Trần Tồn cũng không dám dốc toàn lực, lúc ra tay, ánh mắt ông ta lóe lên, đề phòng sự tấn công bất ngờ có thể xuất hiện.

“Trần Tồn đã đi rồi.”

Trong bóng tối.

Tiền Văn chậm rãi bước ra, nhìn hai bóng người lần lượt rời đi, y mới phất tay, gọi mấy người đến:

“Nhớ kỹ, chỉ tìm những người này, đừng động đến người khác, an toàn là trên hết, nếu như thực sự không được, hãy lui về nơi mà ta đã nói.”

“Vâng!”

Mấy người đáp, nhìn danh sách trong tay.

Trong đó…

Tên của Chu Giáp, nằm ngay ngắn trên danh sách.

Trên bàn rượu, bày biện ba, năm món điểm tâm, mấy đĩa thức ăn, tuy rằng không nhiều, nhưng lại rất tinh tế, thơm ngon, hấp dẫn.

Sau ba tuần rượu.

Mặt Trần Oanh ửng đỏ, ánh mắt “say đắm” nhìn Chu Giáp, cười:

“Người ta thường nói, ở bên nhau lâu, đẹp cũng thành không đẹp, xấu cũng thành không xấu, trước kia, ta không tin, bây giờ lại tin tưởng mười phần.”

“Ồ!” Chu Giáp cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm:

“Thật sao?”

“Sao lại không thật.” Trần Oanh chỉ vào Chu Giáp:

“Bây giờ nhìn lại, huynh vậy mà lại không xấu, còn có chút đẹp trai.”

“Có lẽ…” Chu Giáp cười nói:

“Ta thuộc loại “càng nhìn càng đẹp”, chỉ có ở bên nhau lâu, mới có thể phát hiện ra ưu điểm của ta.”

“Thì ra huynh cũng biết nói đùa.” Trần Oanh cười khanh khách, liên tục lắc đầu:

“Không!”

“Ta nhìn kỹ lại, huynh vẫn không đẹp trai, chỉ có thể nói là bình thường, nhưng nói thật, cũng không thể nào coi là xấu.”

“Trên thế giới này, người bình thường là nhiều nhất.” Chu Giáp không để ý:

“Trai xinh gái đẹp rất ít.”

Hai người ở bên nhau lâu, tuy rằng không nảy sinh “tình cảm”, nhưng quan hệ lại ngày càng thân thiết, coi như là bạn bè.

“Giống như Tiền gia.”

Hai người ngồi ở tầng hai tửu lâu, Chu Giáp chỉ vào ngôi nhà lớn ở phía xa qua cửa sổ:

“Tiền gia lớn như vậy, mấy đời, cũng chỉ có một tam thiếu gia tuấn mỹ vô song.”

“Tiền tam thiếu.” Trần Oanh dừng lại, sau đó thở dài, vẻ mặt tiếc nuối:

“Đáng tiếc.”

Trần Oanh đã từng gặp tam thiếu gia Tiền gia, dung mạo tuấn tú, cùng với công tử bột “liễu yếu đào tơ” của Tô gia, được gọi là “Thạch Thành song ngọc”.

Cho dù Trần Oanh thích những người có thực lực mạnh mẽ, nhưng nàng ta cũng phải thừa nhận, dung mạo của Tiền tam thiếu gia đã từng khiến nàng ta “rung động”.

Chỉ là tu vi, thực lực hơi kém.

Chuyện đời khó có thể “vẹn cả đôi đường”!

“Sao vậy?” Chu Giáp nghiêng đầu:

“Cô cũng cho rằng Tiền gia không thể thoát khỏi kiếp nạn này sao?”

“Cho dù thoát được thì sao?” Trần Oanh lắc đầu:

“Cừu bá phụ khăng khăng cái chết của Miêu hộ pháp là do người của Tiền gia gây ra, bang chủ càng thêm tức giận, nếu như không phải nể mặt thế gia, chúng ta đã sớm tấn công Tiền phủ rồi.”

0.84820 sec| 2408.25 kb